Ngày hôm sau, tôi gặp hàng xóm mới – một phụ nữ người Hoa, tầm ngũ tuần, tóc nhuộm đỏ rực thời thượng, óng ả khiến người ta phải ghen tị. Bà tươi tắn, rạng rỡ, nhìn chẳng giống sắp sáu mươi tuổi. Tôi thích sân nhà bà, từ ngoài rào có thể thấy cả một biển hoa rực rỡ.
“Cô bé, cháu là người Trung Quốc à?” – bà chủ động bắt chuyện.
Tôi hơi ngại, chỉ gật đầu đáp lại.
“Cháu là du học sinh phải không?”
Tôi lại gật đầu.
Buổi tối hôm ấy, bà cùng chồng – chú Lý – sang nhà tôi, mang tặng một chậu cẩm tú cầu rực rỡ.
“Cháu mới đến đây, lại thích hoa, chúng tôi tặng cháu chậu cẩm tú cầu này, coi như quà tân gia. Hy vọng cháu nhận.”
Chậu hoa quá đẹp, tôi không nén nổi xúc động, cuối cùng cũng mở miệng nói:
“Cảm ơn cô chú.”
Bà Tô vỗ ngực ngạc nhiên:
“Trời đất, con bé này biết nói kìa, tôi còn tưởng…”
Ban đầu bà nghĩ tôi câm, nên có chút thương hại. Nhưng bà nhanh chóng cười xoà:
“Không sao đâu, người trẻ có chút hướng nội cũng bình thường mà.”
Đêm đó, tôi ngắm chậu cẩm tú cầu thật lâu, chụp cả chục bức ảnh. Sau này tôi mới biết, bà Tô và chú Lý đều là chuyên gia trồng hoa.
Tôi và cô Tô dần trở nên thân thiết trong quá trình tôi trang trí lại ngôi nhà nhỏ của mình. Cô ấy là một người phụ nữ đã đạt được tự do tài chính, sống cùng chồng ở đây. Cô Tô luôn nhiệt tình, thỉnh thoảng còn mời tôi qua chơi. Cô giới thiệu cho tôi những cửa hàng nội thất uy tín, chia sẻ về phong tục và văn hóa London, dạy tôi cách trang trí sân vườn, trồng hoa, thậm chí còn mang sang cho tôi vài giống cây trong vườn nhà cô ấy.
Chú Lý thì ít nói, nhưng chỉ cần đứng cạnh chú thôi cũng cảm thấy thân thiện và dễ gần. Trong nhà, chú đảm nhận vai trò nấu nướng, còn cô Tô phụ giúp. Chú nấu ăn rất ngon, lúc nào cũng chuẩn bị nhiều món.
“Đường Đường, may mà con đến. Chú Lý nhà ta nấu nhiều lắm, hai người ăn không hết thì phí.”
Chúng tôi mới quen nhau không lâu, vậy mà cả hai đã thân thiết gọi tôi bằng biệt danh Đường Đường. Sáu năm sống cùng gia đình họ Giang, tôi chưa từng nghe ai gọi mình như thế. Ở một đất nước xa lạ, tôi lại nhận được sự ấm áp hiếm có. Tôi biết họ mời tôi sang ăn tối không phải vì sợ lãng phí thức ăn, mà đơn giản vì lòng tốt dành cho một cô gái trẻ sống một mình nơi đất khách.
Họ có mọi thứ cần thiết, không chỉ vật chất mà cả sự viên mãn tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mộng Vân Các - https://mongvancac.site/read/toi-la-thien-kim-that-nhung-khong-duoc-nuong-chieu&chuong=4]
Còn tôi thì chẳng biết phải làm gì để báo đáp. Có lẽ cô Tô nhìn thấu được suy nghĩ ấy, liền mỉm cười trấn an.
“Đường Đường, chú Lý với ta may mắn vì có đồng hương ở bên. Hơn nữa, con lại dễ mến, nên chúng ta chỉ đơn giản muốn quan tâm một chút. Đừng thấy áp lực.”
Khi căn nhà đã được sắp xếp đầy đủ, lòng tôi cũng lặng lại phần nào. Nhưng giấc ngủ vẫn chẳng khá hơn, tôi vẫn cần thuốc hỗ trợ. Còn một tháng nữa mới bước vào năm học mới, tôi buộc phải tìm điều gì đó để lấp khoảng trống. Và tôi lại quay về với vẽ.
Tôi mua vài dụng cụ cơ bản, đăng ký một tài khoản trên nền tảng mạng xã hội nước ngoài, rồi bắt đầu phát sóng trực tiếp. Có khi tôi vẽ trên bảng điện tử, có khi lại vẽ trên bảng gỗ. Mỗi khi dùng bảng gỗ, bàn tay tôi đều lộ rõ trên màn hình—chỉ là một bàn tay bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Bác sĩ từng khuyên tôi nên kết bạn nhiều hơn, nhưng ngoài cô bạn hàng xóm, tôi chẳng có người bạn thực sự nào khác. Trong cộng đồng sinh viên quốc tế có nhiều nhóm chat, tôi cũng tham gia thử, nhưng đến giờ vẫn chỉ là “bạn mạng”.
Tôi tự nhủ, kết bạn trực tuyến cũng là một cách. Nhưng ngoài vẽ, tôi chẳng có tài năng nào khác. Ban đầu, tôi chỉ vẽ một mình. Thỉnh thoảng có hai ba người ghé vào phòng phát sóng, chê rằng buồn tẻ. Tôi bèn mở thêm nhạc, rồi tiếp tục im lặng vẽ. Sau khi hoàn thành, tôi chụp lại bức tranh, đăng lên trang cá nhân. Không ngờ thực sự có người theo dõi.
Tôi vẽ đủ thứ: phác thảo, tranh thủy mặc, màu nước, thiết kế trang phục, thậm chí cả nhân vật hoạt hình. Tôi nghĩ chỉ là chia sẻ vu vơ, nào ngờ người xem ngày càng đông. Có người trầm trồ, có người đặt câu hỏi. Tôi không bao giờ trả lời bằng giọng nói, chỉ gõ bình luận bằng tiếng Anh dịch qua phần mềm. Mong họ tha thứ cho vốn tiếng Anh hạn chế của tôi.
Tôi đã bắt đầu đi học. Không hiểu sao cô Tô và chú Lý lại háo hức đưa tôi đến trường đến vậy. Họ bảo rằng từ sau khi con trai duy nhất tốt nghiệp, họ chưa từng có cảm giác phấn khởi như hôm nay. Tôi không hiểu rõ, nhưng vẫn tôn trọng niềm vui của họ.
Thực ra, trường chỉ yêu cầu tôi có mặt vào các ngày trong tuần, buổi tối vẫn được về nhà, thỉnh thoảng còn qua nhà họ ăn cơm.
Trong lớp, không phải ai cũng tóc vàng mắt xanh, nhưng số lượng người châu Á quả thực ít hơn. Bạn cùng lớp châu Á duy nhất là một cậu người Hàn. Thế nhưng ngay khi bắt chuyện, cả tôi và cậu ấy đều có chút thất vọng.
Tên cậu ấy là Lưu Tử. Xa nhà, cậu thích tụ tập đi chơi cùng người đồng hương, chỉ bởi như thế cảm thấy an toàn hơn. Nhưng đồng hương không phải ai cũng đáng tin. Trong nhóm bạn của Lưu Tử, thường xuyên có người than phiền vì bị lừa đảo, đôi khi lại truyền nhau mấy tập “ăn dưa PDF” để giải khuây.
Khi không có tiết học, tôi vẫn phát sóng trực tiếp tranh vẽ của mình. Không biết từ khi nào, lượng người xem ngày một nhiều hơn, thậm chí có người còn gửi tặng quà. Tôi liền tắt chức năng nhận thưởng, chỉ muốn yên tâm kiếm chút tiền bằng cách vẽ. Nhìn chung, cuộc sống nơi đây khá đơn điệu, nhưng đôi khi cũng có vài chuyện ngoài ý muốn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận