Sau này, tôi có văn phòng riêng, có cả trợ lý. Những bản vẽ trước kia chỉ nằm trên giấy, giờ đã trở thành sản phẩm thật sự.
Ngày tôi tốt nghiệp, Lý Húc mang hoa tới. Cô Tô và chú Lý cũng có mặt. Họ cùng tôi chụp một bộ ảnh kỷ niệm.
Trong bức ảnh tốt nghiệp, bốn chúng tôi đứng cạnh nhau, nhìn qua chẳng khác gì một gia đình thực sự.
“Đường Đường, con đẹp quá.” Cô Tô nhìn tôi đầy tự hào. “Cô đã xem đồ án tốt nghiệp của con rồi, nó đẹp y như con người con vậy.”
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Chú Lý vẫn điềm tĩnh, chẳng khác gì mọi lần, nhưng ánh mắt ông có chút dịu dàng hiếm thấy.
Niềm vui ấy chỉ thoáng qua, bởi ngay sau buổi lễ, họ lại rời đi, chỉ còn Lý Húc ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mộng Vân Các - https://mongvancac.site/read/toi-la-thien-kim-that-nhung-khong-duoc-nuong-chieu&chuong=9]
Anh dường như có dư dả thời gian đến mức mỗi ngày đều thong dong, hết chăm mấy chậu cây cảnh lại vuốt lông cho mèo.
Một buổi chiều, một người mẫu quen dẫn tôi về tận cửa nhà. Khi ngẩng lên, tôi bắt gặp Lý Húc đang đứng trong sân, ôm Tiểu Tuyết trong tay, đôi mắt anh lặng lẽ nhìn tôi. Cảm giác ấy mơ hồ đến khó tả, giống như anh ta đang chờ đợi một lời giải thích từ tôi.
Thực ra, dấu hiệu khác lạ đã bắt đầu từ sớm. Tôi luôn nghĩ mình là “mẹ” của Tiểu Tuyết vì chính tay nuôi nấng nó. Nhưng một ngày, tôi nghe Lý Húc tự nhận mình là “cha” của nó. Anh còn ngang nhiên bế con mèo trong tay, nhìn tôi im lặng, như muốn ép tôi phải thừa nhận điều gì đó.
Một lát sau, tôi lạnh nhạt mở miệng:
“Đồng nghiệp đưa em về tận đây thôi.”
Lý Húc cúi xuống vuốt ve Tiểu Tuyết, giọng anh nhàn nhạt:
“Xe của bố anh bỏ không, chỉ để bụi phủ. Em lái đi làm đi. Chìa khóa treo trên cái móc mẹ em tặng em đó.”
“… Không cần.”
Anh vẫn không chịu buông tha, loanh quanh trong sân nhà tôi, tiện tay cho mèo ăn rồi bất ngờ hỏi:
“Em thích đàn ông có khuôn mặt châu Âu à?”
Tôi cau mày, lắc đầu.
“Vậy… khuôn mặt châu Á?”
Tôi lại lắc đầu.
Ánh mắt anh thoáng tối đi, rồi đột ngột bật cười:
“Đừng nói là… em thích con gái nhé?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi xuống cầm bảng vẽ, bắt đầu phác họa hình ảnh Tiểu Tuyết nằm gọn trong vòng tay anh. Một cái ôm. Một sự chiếm hữu đầy mập mờ.
Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, để tôi vẽ xong mới cất tiếng:
“Em né tránh chủ đề này mãi. Em biết anh nghĩ gì, đúng không?”
Tôi không thể giả vờ thêm nữa, nhưng cũng chẳng đủ dũng khí đối diện.
“Lý Húc… anh không hiểu em đâu.”
Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn kiên định:
“Vậy thì cho anh cơ hội để hiểu. Anh thích em. Còn em thì sao?”
Không đợi tôi đáp, anh tiếp lời:
“Em có thể từ chối, nhưng anh tin ít nhiều em cũng có tình cảm với anh. Anh sẽ không bỏ cuộc.”
Trước khi nói ra điều đó, anh đã nhiều lần từng bước xâm nhập vào cuộc sống tôi – từ việc can thiệp thói quen ăn uống, đến việc luôn hiện diện trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tôi đã để mặc, nhưng khi nghe lời tỏ tình, tôi lại thấy nghẹt thở. Tôi sợ mối quan hệ này sẽ biến dạng theo cách tôi không kiểm soát được.
Nhưng Lý Húc nắm chặt tay tôi, giọng anh dứt khoát:
“Ở bên nhau, chỉ cần thích nhau là đủ. Hợp hay không thì tính sau. Không ai sinh ra đã hoàn hảo cho nhau cả.”
Ngày hôm đó, anh trở thành bạn trai tôi, và trao cho tôi một nụ hôn đầu tiên đầy đường đột.
Mùa hè năm thứ hai tôi ở London, con trai của hàng xóm đã chính thức trở thành bạn trai tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận