Cuộc sống của tôi ngày càng đủ đầy. Lý Húc thường xuyên bay sang London với lý do “nhớ mèo”. Độ nổi tiếng của tôi trên mạng cũng tăng lên, lượng người theo dõi ngày càng nhiều. Cảm giác được người khác yêu thích thực sự rất tuyệt, nhưng tôi hiểu rõ, Internet vốn là nơi dễ bị xao động, hôm nay rực rỡ, ngày mai có thể chìm vào lãng quên.
Mùa đông năm thứ hai ở London, cô Tô và chú Lý chuẩn bị đi Thụy Sĩ du lịch dài ngày. Trước khi đi, họ đưa tôi chìa khóa nhà và nhờ chăm sóc khu vườn nếu tiện.
Kỳ lạ là dù cha mẹ đã đi, Lý Húc vẫn thường xuyên xuất hiện ở London.
Trời lạnh, tôi ngồi trong phòng vẽ, Tiểu Tuyết cuộn mình dưới chân. Anh bước vào, tôi đưa cho anh một tách trà nóng.
“Cô Tô và chú Lý không nói với anh là họ đi du lịch sao?”
“Ừ.” Anh chỉ đáp gọn, mắt lại dán vào bản thiết kế mới tôi đang phác thảo.
Theo lẽ thường, tôi nên hỏi vì sao anh vẫn đến, nhưng cuối cùng tôi lại im lặng. Có lẽ, một vài thay đổi tinh tế đã len lỏi trong cuộc sống của tôi mà chính tôi cũng không kịp nhận ra.
Những ngày sau đó, anh thường nấu ăn ở nhà bên cạnh rồi gọi tôi sang. Hóa ra Lý Húc cũng là một đầu bếp cừ khôi. Tiểu Tuyết thì tự do chạy nhảy khắp nơi, còn ghé chơi nhà hàng xóm. Tôi gắn thiết bị theo dõi cho nó, ngày nào nó cũng ra ngoài rồi quay về đúng giờ.
Lý Húc chẳng vội rời đi. Gần như ngày nào anh cũng ở lại, gọi tôi ăn cơm cùng, lúc tôi bận thì giúp tôi cho mèo ăn.
Cho đến một buổi tối tháng Mười Một, khi tôi vẫn cắm cúi vẽ, anh đột nhiên mở miệng:
“Đường Đường, sinh nhật vui vẻ.”
Lần đầu tiên sau bao năm, có người nhớ tới sinh nhật của tôi. Tôi bật khóc.
Anh ngẩn người, theo bản năng đưa tay lên lau nước mắt, nhưng giữa chừng lại khựng lại. Chỉ một thoáng sau, anh mới dứt khoát lau đi giọt lệ trên má tôi.
“Sao em khóc? Anh làm em buồn à, hay nhớ chuyện gì?”
Tôi lắc đầu, khẽ nói:
“Không… Em chỉ rất vui thôi. Cảm ơn anh.”
Anh nhìn tôi đầy nghi hoặc, rồi lấy từ tủ lạnh ra chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn.
“Anh vốn muốn tự tay làm, nhưng không kịp. Nên mua cái này.”
Anh tắt đèn, thắp nến, bảo tôi nhắm mắt lại để ước một điều. Tôi hơi trống rỗng, nhưng vẫn nghiêm túc làm theo. Tiểu Tuyết cũng nhảy lên bàn, mắt dán vào ngọn lửa, đuôi ve vẩy đầy thích thú.
“Chụp một tấm nhé.”
Đèn flash lóe sáng, tôi mở mắt thì thấy anh đang giơ máy ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mộng Vân Các - https://mongvancac.site/read/toi-la-thien-kim-that-nhung-khong-duoc-nuong-chieu&chuong=8]
Khuôn mặt tôi trong màn đêm, bên cạnh là chiếc bánh kem nhỏ và chú mèo, tất cả hòa thành một khung hình ấm áp.
Sau khi tôi thổi nến, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá.
“Anh hy vọng em sẽ luôn may mắn.”
Khoảnh khắc anh cúi xuống, đeo sợi dây chuyền cho tôi, cả căn phòng chỉ còn lại hai người. Bầu không khí thoáng chốc trở nên khác lạ.
Anh nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó nhưng lại dừng lại.
“Có điều gì đó anh chưa nói với em, em có cảm nhận được không?”
“Hửm?” Tôi ngơ ngác.
Anh bật cười, lắc đầu:
“Không sao.”
…
Cô Tô và chú Lý biết sinh nhật tôi qua con trai, còn gọi điện chúc mừng. Tôi thật sự rất vui. Mùa đông năm ấy, Lý Húc nhiều lần đến London. Ban đầu anh lấy cớ thăm mèo, sau lại chẳng nói lý do gì, chỉ yên lặng ngồi nhìn tôi vẽ.
Danh tiếng của tôi trên mạng cũng bắt đầu lan rộng. Một vài thương hiệu liên hệ hợp tác, muốn mua bản thảo thiết kế. Trong đó có cả studio nơi tôi đang thực tập.
Chú Lý lúc ấy đang ở Thụy Sĩ, nghe tôi kể, liền chủ động tìm tài khoản mạng xã hội của tôi. Chú khá ngạc nhiên khi thấy những bức tranh và thiết kế trên đó.
“Chờ chút, để tôi nói chuyện với một người bạn.”
Tôi không rõ chú đã trao đổi những gì, nhưng chỉ vài ngày sau, sếp ở studio gọi tôi lên và đề nghị ký hợp đồng trở thành nhà thiết kế chính thức, chứ không chỉ là thực tập sinh.
Dù tôi chưa tốt nghiệp, nhưng một số quyền lợi đã được đảm bảo. Đây là lần hiếm hoi tôi thực sự cảm nhận được sự ưu ái.
Cô Tô nói với tôi:
“Đường Đường, trên đời này vốn không có công bằng tuyệt đối. Nhưng trong nhiều trường hợp, người ta sẵn sàng tạo ngoại lệ cho những ai xứng đáng. Cháu xứng đáng nhận được điều đó.”
Hóa ra, hôm gặp ông chủ lớn của studio, cô Tô và chú Lý đã mặc chính bộ trang phục tôi thiết kế, giới thiệu về tôi một cách đầy tự hào. Chính điều đó đã đảm bảo cho tôi cơ hội ngày hôm nay.
Sự ưu ái tôi nhận được một phần vì năng lực, một phần vì cái tên và gương mặt của họ. Nhưng tôi không thấy nặng nề. Cô Tô luôn nói, tôi xứng đáng.
…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận